CHƯƠNG 1 – 3

Editor: Callmeamy

01.

“Mẹ, con không gả đi được không?”

Tống Á Hiên quỳ ở mép chân người phụ nữ trẻ tuổi, kéo nhẹ góc váy, thương xót cầu xin.

Vẻ ngoài của anh thực sự đẹp trai. Đặc biệt là đôi mắt to trong veo, sáng lấp lánh, đuôi mắt phượng cũng rất xinh đẹp. Khi tròn mắt nhờ giúp đỡ trông đáng thương hơn cả.

Nhưng nữ nhân mặc lễ phục Trung Hoa kia thậm chí không liếc nhìn anh dù một lần, chỉ dùng đầu ngón tay đã được đánh bóng, vuốt lên mái tóc anh hai lần, cử động cần cổ cứng ngắc, thấp giọng nói.

“Á Hiên, đừng nông nổi. Cuộc hôn sự đã được quyết định, không thể đổi ý. Hơn nữa, Lưu gia ở thành phố A vừa có quyền vừa có thế, việc làm ăn của nhà ta không tốt, nếu không có bọn họ chiếu cố làm sao có thể tồn tại được?”

Một câu nói đơn giản dường như đã nhắc nhở Tống Á Hiên.

Anh không khỏi nghĩ đến khung cảnh bóng lưng ngày càng xa dần của cha và cửa sổ nhỏ phòng anh. Tình cảnh của Tống gia bây giờ quả thật không tốt, nếu không có cuộc hôn nhân thương mại vô cùng thuận lợi này, có khả năng sẽ không vực dậy được.

Ngón tay trắng nõn trượt khỏi góc váy đắt giá, Tống Á Hiên trầm mặc một hồi, ngẩng chiếc cổ thiên nga.

“Nhưng mà, nhưng mà mẹ, bên ngoài nói Lưu thiếu tính tình không tốt, hắn….”

“Cho dù không nghĩ đến bản thân thì vẫn phải nghĩ đến cha, em trai và tôi chứ? Cha của con đã lớn tuổi mà còn phải ở bên ngoài chạy đôn chạy đáo cả ngày, tiền học phí trường quý tộc của em trai con vẫn chưa đủ. Chỉ cần con gả cho Lưu gia, mọi thứ đều có thể giải quyết tốt. Vì vậy, việc này coi như là vì chúng tôi, được không?”

Môi của Tống Á Hiên run rẩy, câu nói “Còn con thì sao?” đã đến môi đành phải nuốt xuống.

“Hiên Hiên ngoan.”

Khóe môi cay nghiệt của người phụ nữ nhếch lên một tia cười, vươn tay xoa mái tóc đen bồng bềnh xinh đẹp của Tống Á Hiên, “Con yên tâm, nhà họ Lưu sẽ không bạc đãi con.”

Hiên Hiên.

Tống Á Hiên ngây ngốc nhìn chim trắng bay lượn tự do ngoài cửa sổ nhỏ. Anh đã rất lâu không nghe ai gọi mình như vậy, đã rất lâu.

Tống Á Hiên biết anh là đứa trẻ không được yêu thương.

Gia tộc họ Tống đã truyền qua mấy đời, đều là những Alpha ưu tú, sau này sẽ kế thừa cơ nghiệp của gia tộc. Không chỉ nhà họ Tống mà trong giới thượng lưu, chỉ có Alpha mới được kế thừa cơ nghiệp của gia tộc. Không biết quy định này từ đâu mà có, nhưng mọi người đều tuân theo một cách cứng nhắc.

Nhóm Alpha từ nhỏ được bị cha mẹ đặt nhiều kỳ vọng cùng trọng trách, được đi học ở trường quý tộc, tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất, được tiếp xúc với những người đứng đầu trong giới thượng lưu, bồi dưỡng các lễ nghi xã giao thanh nhã và hưởng thụ mọi thứ một cách tốt nhất.

Vốn dĩ Tống Á Hiên cũng là một trong những người được xem là con cưng của trời.

Tuy là mẹ mất sớm nhưng anh từ nhỏ đã thông minh, hiểu chuyện, luôn đứng đầu trong danh sách học sinh giỏi, thành tích luôn làm cha mẹ vui lòng.

Theo quỹ đạo ban đầu, Tống Á Hiên nên theo dữ liệu phân hoá thành Alpha, từng bước kế thừa cơ ngơi của gia tộc, sau đó cưới một Omega ngoan ngoãn.

Nhưng Tống Á Hiên, đứa con trai duy nhất của nhà họ Tống đã phân hoá thành một Omega.

Sau khi cha Tống đổ bệnh, lại cưới một người vợ khác và sinh ra đứa con trai thứ hai. Người em trai như ý muốn phân hoá thành Alpha, điều này cũng cho thấy rằng Tống Á Hiên đã hoàn toàn mất đi sự ưu ái vốn có của mình.

Không lâu sau, gia tộc Tống cùng gia tộc Lưu, người đang nắm quyền ở thành phố A liên hôn. Tống Á Hiên ắt sẽ là bạn đời tương lai của con trai độc nhất nhà họ Lưu, dĩ nhiên cũng trở thành con bài mặc cả để cha Tống lấy lòng nhà Lưu.

Mặc dù có nhiều tin đồn rằng thiếu gia nhà họ Lưu bản tính thất thường, kiêu ngạo và ngang ngược. Nhưng đây không phải là vấn đề trong phạm vi suy xét của Tống gia.

Vào ngày Tống Á Hiên bị đưa đi, mẹ kế đặc biệt mặc cho anh bộ quần áo xinh đẹp, áo sơ mi lụa trắng tinh xảo, dây ren xinh xắn cột ở cổ tay mảnh khảnh, cùng chiếc quần tây mỏng màu đen làm cho vòng eo của anh trở nên thon gọn, tôn lên nước da trắng nõn.

“Lưu thiếu nhất định sẽ thích.” Mẹ kế cười nói.

Tống Á Hiên nhìn chiếc nơ được cột kiểu cách trên cổ tay, cảm thấy bản thân giống như một lễ vật hình người được buộc lại một cách đẹp đẽ và dâng tặng cho người khác.

Cách đó không xa, cha Tống cùng em trai cũng mặc lễ phục, đứng trong đội ngũ tiễn biệt, trông cực kỳ hoành tráng.

• Tiễn biệt: Tiễn đưa người đi xa.

“Khi đến nhà họ Lưu, con phải nghe lời người ta, không được dở tính xấu, đều phải tuân theo quy củ của bên đó, biết chưa?”Mẹ kế dặn dò kỹ lưỡng.

Tống Á Hiên gật đầu, trong lòng thầm nghĩ không biết mình đã dở tính xấu khi nào.

Anh muốn cùng cha nói tạm biệt, nhưng em trai hình như đã mắc lỗi, mà cha chỉ tập trung cúi đầu ôn nhu thì thầm với em trai, Alpha trẻ tuổi bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn.

Tống Á Hiên không đành lòng nhìn lại, xoay người bước lên chiếc xe sang trọng của Lưu gia.

Rolls Royce màu đen rẽ vào một góc và lái ra khỏi dinh thự của Tống gia trong im lặng.

Tài xế là một Beta, trông có vẻ tốt bụng, gọi anh là Tống thiếu, còn chu đáo điều chỉnh hàng ghế sau cho anh. Thấy Tống Á Hiên có chút căng thẳng, liền đưa cho anh một bình sữa ấm nóng.

“Cảm ơn.” Tống Á Hiên được cưng mà sợ, nắm chặt sữa nhẹ giọng cảm ơn.

“Ngài không cần khách khí với tôi.” Tài xế vừa lái xe vừa nói, “Là cậu chủ nhà tôi dặn phải để ý đến cảm xúc của cậu.”

“Cậu chủ nhà anh?”

Anh đã nghe về người con trai độc nhất của Lưu gia.

“Tính tình của cậu chủ nhà anh có phải không tốt lắm.” Tống Á Hiên ngập ngừng thăm dò.

“Tại sao lại nói như vậy?” Tài xế có vẻ kinh ngạc, “Cậu chủ rất tốt, chỉ cần không động đến điểm mấu chốt, ngài ấy sẽ không mất bình tĩnh.”

Tống Á Hiên ngạc nhiên. Lưu thiếu trong miệng tài xế cùng với những gì anh nghe được thật khác nhau.

Có lẽ nào những tin đồn anh nghe được đều sai?

“Nhưng nếu có người chọc vào cậu chủ, thì thật đáng thương.” Tài xế nhàn nhạt nói.

Tầng lớp cao trong xã hội luôn mong muốn sự tế nhị trong lời ăn tiếng nói, và trong nhiều trường hợp, những câu nói không cần quá thẳng thắn. Lời nói của người lái xe giống như một con dao sắc bén, anh cũng không cảm thấy gì, nhưng sau khi ngẫm lại cẩn thận, Tống Á Hiên không rét mà run.

Anh ngừng nói chuyện, yên tĩnh nhấp một ngụm sữa trong tay.

Tống Á Hiên đương nhiên hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của tài xế.

Giống như tất cả số phận của Omega, anh gả vào nhà họ Lưu, bổn phận của anh là một người con dâu ngoan ngoãn và nghe lời. Đây là điều anh nên tu dưỡng.

~~~

Căn biệt thự của Lưu gia rất to và sang trọng.

Những con đường nhỏ tinh tươm ẩn hiện nằm sâu thẳm giữa khu nhà, xa xa là căn biệt thự cao ngất ngưởng, những ô cửa sổ dưới sự phản xạ của ánh mặt trời đến sàn nhà phản chiếu ánh sáng muôn màu.

Tống Á Hiên được người giúp việc dẫn đi, đi qua sân nhà, bờ ao và lối vào đại sảnh lộng lẫy. Trưởng gia đình họ Lưu, bố mẹ chồng tương lai của anh, họ hàng lớn nhỏ cùng quản gia đang đợi Tống Á Hiên.

“Đây là Hiên Hiên.” Lưu phu nhân nhiệt tình chào đón. Tiến lên ôm Tống Á Hiên, chăm chú ngắm nhìn, “Thật là một đứa trẻ xinh đẹp.”

“Lưu, Lưu phu nhân.”Tống Á Hiên căng thẳng, nói lắp ba lắp bấp.

“Đứa bé ngốc, sau này con sẽ học cách sửa đổi xưng hô. Nhưng bây giờ con còn chưa quen, chúng ta cứ từ từ.” Lưu phu nhân mỉm cười sờ đầu anh.

Sau khi chào hỏi xong, Lưu phu nhân xoay người hướng về phía sau hội trường, ngoắc ngoắc tay.

“Diệu Văn, con thay quần áo chưa? Đến gặp Hiên Hiên.”

Diệu Văn? Có phải là cậu ấm nhà họ Lưu không? Lão công tương lai của anh?

Tống Á Hiên ngẩng đầu lên khi nghe thấy âm thanh phát ra.

Anh nhìn thấy một nam nhân cao lớn và đẹp trai.

Cửa sổ trong suốt chiếu một mảnh tia sáng, cậu từ từ đi về phía anh trong ánh nắng tháng tám.

Cậu mặc một bộ âu phục màu đen, cởi hai cúc để lộ cổ áo sơ mi gọn gàng và chỉnh tề. Đôi mắt sắc bén, mặc lên bộ trang phục này đẹp trai như một gốc cây cao ngạo, bất khuất.

Tống Á Hiên nghe rõ nhịp tim của mình.

Nam nhân đứng trước mặt Tống Á Hiên, ánh nắng đổ bóng lên hàng mi cùng thân người thon dài của cậu.

Tống Á Hiên theo bản năng tránh đi ánh mắt của cậu, cúi đầu, ngại ngùng xoa xoa ngón tay của bản thân.

Dù không nhìn nhau. Nhưng anh nhạy cảm, cảm giác Lưu Diệu Văn đang nhìn mình.

“Anh chính là Tống Á Hiên?”

Tống Á Hiên chỉ lo nhìn chằm chằm điểm sáng dưới chân, cằm bất ngờ bị ngón tay mảnh khảnh và ấm áp nâng lên. Anh sửng sốt, ngẩng đầu lên, lại vừa vặn bắt gặp đôi mắt xinh đẹp của Lưu Diệu Văn.

Dày đặc, nóng bỏng, sâu không thấy đáy.

“Ừm…” Tống Á Hiên vội vàng di chuyển tầm mắt nhìn sang nơi khác.

Anh lùi một bước, tránh khỏi bàn tay Lưu Diệu Văn.

Dù trên danh nghĩa anh sẽ là Omega của cậu, nhưng buổi lễ vẫn chưa được tổ chức, còn đang ở nơi công cộng, hành vi thân mật như vậy thực sự không thích hợp.

Nhưng Lưu Diệu Văn lại không buông tha anh.

Cậu cúi xuống tiến lại gần, hơi thở ấm nóng phả vào cổ Tống Á Hiên.

Bị Lưu Diệu Văn phun hơi nóng ở bên vành tai, Tống Á Hiên nhạy cảm rụt cổ lại. Khoảng cách ngày càng thu hẹp, anh ngửi thấy rõ tin tức tố của đối phương.

Hương thơm đậm đặc của cà phê.

Pheromone quanh quẩn qua khoảng thời gian không lâu, ôn hoà và cường thế. Giống như thấu qua mỗi lỗ chân lông, như đang tuyên bố lãnh thổ của mình.

Omega trời sinh e ngại Alpha.

Tống Á Hiên hiểu đây là phản ứng bình thường, anh hoảng sợ muốn lùi lại.

Một giọng nói ôn nhu và trầm ấm vang lên bên tai anh.

“Tên Hiên Hiên rất đáng yêu.”

“Tôi rất thích.”

____________

2041 từ.

02.

Buổi tối, Lưu gia đặc biệt tổ chức một bữa tiệc gia đình.

Theo lời của Lưu phu nhân, đây là để Tống Á Hiên đón gió tẩy trần, mừng anh trở thành thành viên của Lưu gia. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra, hôn lễ sẽ được cử hành vào nửa tháng tới.

• Đón gió tẩy trần: bữa tiệc chào mừng người thân, bạn bè từ xa trở về hoặc người mới đến.

Tống Á Hiên ngoan ngoãn gật đầu.

Anh thay bộ lễ phục mới, người hầu đứng phía sau chải chuốt lại mái tóc mềm mại của anh. Thời gian thay quần áo hơi lâu, anh liền lợi dụng khoảng trống này, lặng yên nhìn ra cửa sổ kiểu Pháp trong phòng khách.

Bắt đầu từ năm giờ chiều, người ra vào liên tục ở sảnh và vườn hoa. Khăn trải bàn màu trắng tinh và bộ chén bát bằng vàng được những người hầu trong bộ lễ phục đuôi yến thay phiên nhau di chuyển vào vườn.

Xung quanh hồ bơi lớn và đài phun nước được trang trí bằng một vòng tròn đèn lưu ly tráng men màu, ánh sáng này sẽ loé sáng khi bầu trời buông xuống. Từ xa nhìn lại, giống như những vì sao trên bầu trời đêm hè.

Tất cả những điều này đều cực kỳ mới mẻ đối với Tống Á Hiên.

Công ty của nhà họ Tống từ trước đến nay chỉ là kinh doanh nhỏ, rất ít khi đi đến yến tiệc thượng lưu như vậy. Tống Á Hiên lại là Omega, không có cơ hội đến, chỉ có thể lựa chọn Alpha ràng buộc nửa đời sau. Vì vậy, anh vừa căng thẳng vừa có chút phấn khích.

Quản gia đến trước khi bữa tiệc bắt đầu, trong lòng bàn tay là chiếc khăn nhỏ, lịch sự thấp giọng hỏi Tống Á Hiên thời gian cụ thể của kỳ phát tình.

Tống Á Hiên không biết dụng ý là gì, anh lắp ba lắp bắp, đỏ mặt ngay sau khi quản gia nói một lúc.

“Tống thiếu, đừng căng thẳng.” Quản gia trải khăn tay ra. Tấm vải được thêu bằng chỉ vàng tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng, là miếng dán ức chế pheromone của Omega được may một cách tinh tế, nằm nhỏ gọn ở trung tâm.

“Cậu chủ lo lắng cho tình trạng thể chất của ngài, cho nên đặc biệt dặn dò tôi tới hỏi ngài có tiện không. Tuy rằng trên lý thuyết ngài đã là Omega nhà họ Lưu, nhưng cũng chưa  tiến hành đánh dấu thân thể, vì vậy trên người ngài không có tin tức tố của cậu chủ. Ngài hãy dán và tiếp tục tham dự, cần phải thực hiện các biện pháp cần thiết. “

Nói đến “đánh dấu vĩnh viễn”, mặt Tống Á Hiên càng đỏ hơn. Anh lấy miếng dán

ức chế, mới phát hiện phía trên tràn ngập vị cà phê.

Đây có phải là lấy pheromone của Lưu Diệu Văn để làm miếng dán ức chế?

Tống Á Hiên cầm món đồ nhỏ, trong lòng vừa rung động lại khó hiểu không thể giải thích được.

Anh biết rất ít về Lưu Diệu Văn, chỉ biết rằng cậu là một Alpha ưu tú và là người kế thừa doanh nghiệp lớn trong gia tộc. Theo lời đồn đại ở bên ngoài, cậu có vẻ lãnh đạm và khắc nghiệt, có vài phần kiêu ngạo từ trong xương.

Tống Á Hiên nhớ đến khuôn mặt anh đã nhìn thấy trưa nay. Như những lời đồn đại kia nói, khi không cười, cậu quả thực vô cùng lạnh lùng, cho dù cậu sinh ra vốn đã đẹp trai, nhưng dường như cũng không phải là loại người dễ gần.

Nhưng bắt đầu từ bình sữa kia, anh dường như cảm nhận được sự săn sóc chu đáo mà ít người biết đến.

~~~

Tiệc đêm bắt đầu theo lịch trình. Tống Á Hiên ngồi vào chỗ của mình, tò mò nhìn xung quanh với đôi mắt to tròn.

Những buổi tiệc lộng lẫy và sang trọng như vậy, anh chỉ được nhìn thấy trên phim điện ảnh. Đưa mắt nhìn từng người mà anh không nhớ rõ tên, dù có chút quen mắt.  Tống Á Hiên nghĩ đến, tuy rằng anh hiếm khi ra ngoài nhưng anh rất thích đọc báo và xem TV. Một số gương mặt của những vị khách này đều là khách thường xuyên trên trang nhất.

Lưu Diệu Văn đứng giữa đám người. Cậu đã thay một bộ vest trắng, khuôn mặt thanh tú với đường quai hàm sắc bén. Âu phục được thiết kế riêng giúp tôn lên dáng người hoàn mỹ của Lưu Diệu Văn. Cậu có bờ vai rộng, eo thon và đôi chân thon dài.

Cậu ấy thực sự rất đẹp trai, là kiểu người khó có thể phớt lờ. Ngay cả khi xung quanh là đám đông, vẫn có thể dễ dàng tìm thấy.

Tống Á Hiên không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Lưu Diệu Văn từ nơi xa quay đầu, tầm mắt của cậu chạm vào Tống Á Hiên đang nhìn trộm.

Tống Á Hiên bị cậu nhìn thấy, không biết tại sao hai má nóng bừng, vội vàng cúi đầu tránh tầm mắt của đối phương, dùng cốc che lại mặt mình.

Tống Á Hiên không biết mình bị làm sao, từ lúc tiệc bắt đầu, chỉ cần anh bắt gặp ánh mắt của Lưu Diệu Văn, nhịp tim của anh liền tăng nhanh. Anh sờ vào miếng dán ức chế sau gáy, nghĩ rằng có lẽ là do ảnh hưởng của pheromone.

Đương nhiên, Lưu Diệu Văn không biết tâm tư nhỏ của Tống Á Hiên, vẫn ở nơi xa chào hỏi tân khách, xung quanh cậu là những Alpha ưu tú mặc âu phục, trong tay cầm ly rượu vang. Hầu hết những Alpha này đều đến một mình, cũng có một số người mang theo Omega của họ đến.

• Tân khách: khách đến dự lễ.

Tống Á Hiên không quen biết những người này, lại xấu hổ không muốn quấy rầy Lưu Diệu Văn, vì vậy anh ngồi ở trong góc yên tĩnh nhấm nháp món tráng miệng của mình.

Ở bữa tiệc, người người tụm năm tụm ba lại tán gẫu, chỉ có một mình Tống Á Hiên đang ngồi một mình, trông có vẻ lạc lõng. Nhưng anh rất ngoan, lại không gây rắc rối.

Bộ lễ phục mà Lưu gia chuẩn bị cho Tống Á Hiên rất tinh xảo, mặc trên người anh rất xinh đẹp. Mang miếng dán ức chế mà Lưu Diệu Văn chuẩn bị cho anh, từ tốn ngồi ở góc bàn, ăn chiếc bánh nhỏ như mèo con.

Món bánh ngọt mà anh yêu thích nhất là tiramisu, ngọt dịu nhưng không quá béo ngậy, cắn từng lớp meringue, lớp bánh bông lan bên trong thơm mùi của hạt cà phê.

• Meringue: là một từ dùng để chỉ hỗn hợp lòng trắng trứng và đường bột, được đánh lên đến khi nổi bông, mềm mượt.

Một miếng bánh gato rất nhỏ, Tống Á Hiên ăn xong vẫn còn chưa thấy đã thèm. Anh cẩn thận lau sạch ngón tay và khóe môi, đứng dậy nhấc y phục lên, chuẩn bị đi lấy một phần ăn khác.

Nhưng bánh còn chưa tìm được đã bị một vài gương mặt lạ chặn lại.

Tống Á Hiên sợ hãi ngẩng đầu xem xét, những Alpha này đều mặc những bộ vest được may đo tinh tế, trẻ trung và đắt tiền.  Alpha đi phía trước có thân hình xanh xao gầy gò nhưng khuôn mặt anh tuấn, làn da trắng tuyết, đôi mắt thâm sâu cùng chiếc mũi thẳng tắp khiến anh ta trông tự nhiên và tao nhã.

“Cậu chính là Omega của Diệu Văn?” Alpha say rượu dùng đôi mắt có phần mờ mịt đánh giá Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên nắm góc áo, lo lắng nuốt nước bọt, anh cảm thấy hơi khó chịu khi được gọi là lão bà, nhưng anh vẫn gật đầu.

• Lão bà: vợ.

“Ánh mắt không tệ.”

Alpha bật cười, đem ly rượu vang đẩy tới tay Tống Á Hiên, “Tính ra Diệu Văn phải gọi tôi một tiếng anh. Thế nên cốc rượu này, cậu phải uống cạn đấy, xem như kính rượu anh chồng tương lai.”

Tống Á Hiên cầm lấy ly rượu có chút ngượng ngùng. Cả một buổi tối anh đều đóng vai một con rối ngoan ngoãn, xinh đẹp, mỉm cười nhìn người khác nâng ly, nhưng ly của mình thì như có như không. Tửu lượng của Tống Á Hiên không tốt nên chỉ có thể cụng ly nếm một ngụm, nhưng những trường hợp như thế này thì anh không biết từ chối như thế nào.

“Mau uống đi, không uống chính là không nể mặt Nghiêm tổng.” Alpha bên cạnh lớn tiếng nói.

Tống Á Hiên vẫn giữ nụ cười, nhấp một ngụm nhỏ, rượu hoà tan men theo vị giác, rồi từ thực quản xông lên não. Anh có hơi choáng đầu.

Nhưng lại có một Alpha không thức thời, dùng cái danh vì Nghiêm tổng, tiến lại gần và đẩy ly rượu về phía môi Tống Á Hiên.

“Tôi không thể.” Tống Á Hiên nhẹ giọng từ chối.

Anh còn chưa nói hết câu, liền có một cánh tay mạnh mẽ tách Alpha kia ra khỏi Tống Á Hiên. Tuy là Tống Á Hiên không nhìn lên, nhưng anh có thể ngửi thấy mùi pheromone quen thuộc.

“Xin lỗi.”

Lưu Diệu Văn ôm Tống Á Hiên lùi lại một bước, trên mặt biểu tình bình tĩnh mà nghiêm nghị, “Omega của tôi không quá biết uống, các vị nên một vừa hai phải thôi.”

Của tôi. Mặc dù khẩu khí của Lưu Diệu Văn rất nhẹ, nhưng lời nói của cậu rất rõ ràng, đặc biệt là hai từ kia dường như được nhấn trọng âm.

• Trọng âm: là từ được phát âm to hơn, giọng cao hơn và kéo dài hơn các âm khác trong cùng một câu thì ta nói âm tiết đó được nhấn trọng âm.

Tống Á Hiên đỏ mặt. Anh xấu hổ đem bản thân núp đằng sau lưng Lưu Diệu Văn, mặc cho pheromone dày đặc của đối phương tản ra vây bọc lấy mình, giống như đà điểu nhỏ tìm được lãnh địa an toàn của mình.

“Anh cùng bạn nhỏ uống rượu thì có sao? Còn chưa có vào cửa, đã bảo vệ như vậy.” Alpha dẫn đầu nói đùa, “Nhìn không ra nha Lưu Diệu Văn, thừa dịp chúng tôi không biết, ám độ trần thương? “

• Ám độ trần thương: giả vờ một việc trong khi làm một việc khác.

• Ám độ Trần Thương trong Minh tu sạn đạo, là kế thứ 8 trong 36 kế, đại loại hơi giống giương đông kích tây- hơ hơ, hình như còn để chỉ chuyện nam nữ tư thông???). Thành ngữ này khó hiểu quá , nên mình có search gg, nguồn là Tú Cầu Mùa Hạ – wordpress.

“Em uống thay cho anh ấy.” Lưu Diệu Văn dứt khoát cầm lấy chân ly, uống cạn rượu, mắt nhìn về phía xa.

“Tường Ca, hình như em thấy Hạ Nhi đang đến.”

“Sao không nói sớm.” Nghiêm Hạo Tường bước qua mấy người trong sân, vội vàng rời đi, ngay cả áo vest đặt ở lưng ghế cũng bỏ quên. Các Alpha còn lại nhìn nhau dò xét.

Chờ đến khi đám đông giải tán, Lưu Diệu Văn quay lại nhìn Tống Á Hiên, thấp giọng hỏi: “Không sao chứ?”

“Không, không sao hết.” Tống Á Hiên lại đỏ mặt.

Anh không nhịn được liền chạm vào cánh tay của mình. Vẫn còn độ ấm ở nơi mà Lưu Diệu Văn vừa chạm vào.

Bàn tay của cậu thực sự rất ấm.

~~~

Xuyên suốt buổi tiệc, Lưu Diệu Văn giúp Tống Á Hiên chặn không ít rượu.

Đa số Lưu Diệu Văn đều tỏ thái độ cứng rắn nhưng trong một số trường hợp, không có cách nào để từ chối.

Sau khi hoàn thành tiếp rượu, Lưu Diệu Văn dù có tửu lượng lớn cũng có chút đứng không vững, thậm chí còn dây một ít rượu lên áo.

“Cậu, cậu không có sao chứ?”

Tống Á Hiên cẩn thận đỡ Lưu Diệu Văn ra khỏi sảnh, lảo đảo đi qua hành lang cùng cầu thang bộ, dựa theo sự chỉ dẫn của quản gia đưa Lưu Diệu Văn về phòng.

Thật ra người giúp việc rõ ràng có thể giúp đỡ, nhưng Tống Á Hiên lại cảm thấy hổ thẹn về bản thân vì đã liên lụy Lưu Diệu Văn, liền nhất quyết tự mình làm. Thể lực của Omega yếu hơn Alpha rất nhiều, chờ đến khi đến trước cửa phòng, Tống Á Hiên đã mệt mỏi đổ mồ hôi toàn thân.

“Lưu tiên sinh, Lưu tiên sinh?”

Tống Á Hiên đặt Lưu Diệu Văn nằm trên ghế sofa rộng rãi và nhẹ giọng gọi cậu.  Nhưng Lưu Diệu Văn nhắm mắt không đáp, chỉ có ngực đang phập phồng, có vẻ như say thật rồi.

Dù vậy, cậu trông vẫn ổn.

Tống Á Hiên nhìn gương mặt của cậu, trong lòng cảm thán.

Anh đứng dậy, đi rót cho cậu một cốc nước ấm. Lén lút ngó nghiêng nhìn quanh phòng của Lưu Diệu Văn. Trang trí tổng thể theo phong cách retro của Anh, lấy đen trắng làm chủ đạo, căn phòng rộng rãi, tủ quần áo đa chức năng màu nâu gỗ được đặt trong góc, dường như thể hiện được phẩm vị của gia chủ. Nhưng điều khó nghĩ đến nhất chính là chiếc giường tròn rộng hơn hai mét, dư chỗ cho hai người ngủ.

• Retro: được dùng để nói đến những thứ có phong cách, màu sắc, hơi hướng cũ kỹ, cổ điển, phong cách xưa kia, phong cách, xu hướng hoài cổ, nhuốm màu thời gian.

Tống Á Hiên chuẩn bị nước ấm và đặt nó trên tủ bên cạnh Lưu Diệu Văn. Sau khi làm xong mọi thứ, anh mới nhận ra rằng quản gia chưa nói đã sắp xếp phòng anh ở đâu, anh còn phải đi hỏi phòng của mình.

“Lưu tiên sinh, tôi đi trước. Ừm…, tôi để nước nóng ở trên bàn.”

Tống Á Hiên thấp giọng nói, đứng dậy muốn rời đi.

Cổ tay đột nhiên bị bắt lấy, trọng tâm không vững, Tống Á Hiên liền rơi vào một vòng tay ấm áp. Anh sửng sốt, theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng mới vừa nâng eo lên, đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm trở về, lưng áp vào lồng ngực nóng bỏng của người phía sau.

“Lưu, Lưu tiên sinh..”Tống Á Hiên căng thẳng đến mức cắn vào đầu lưỡi.

“Tại sao lại chạy, hử?”

Hơi thở của nam nhân phả vào cổ anh, mang theo hơi nóng.

“Trở về, về phòng đi ngủ.” Tống Á Hiên nhỏ giọng nói, mặc dù anh không rõ phòng của mình ở đâu.

“Anh còn chưa biết sao?” Lưu Diệu Văn thấp giọng cười, “Từ nay về sau, phòng của tôi sẽ là phòng của anh, chúng ta ngủ chung với nhau.”

Cùng, cùng Lưu Diệu Văn ngủ chung với nhau?

Tống Á Hiên hít thở một hơi, đầu óc trống rỗng không thể suy nghĩ, chỉ có thể ngơ ngẩn tại chỗ.

Đột nhiên thân thể của anh bị xoay lại, bóng đen trước mắt che phủ, Lưu Diệu Văn đang xoa xoa cổ tay của anh.

Khi bắt gặp ánh mắt của cậu, Tống Á Hiên chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Đôi mắt của Lưu Diệu Văn tối màu, bên trong con ngươi dường như đang bùng cháy ngọn lửa. Không khí tràn ngập mùi rượu nồng nặc cùng pheromone hương cà phê.

Nên, nên sẽ không phải là Lưu tiên sinh uống quá nhiều, dẫn đến kỳ phát tình đi?

___________

2707 từ.

03.

Tống Á Hiên mở mắt.

uLưu Diệu Văn đã ngồi dậy, tay đỡ trán, lông mày xinh đẹp nhíu chặt, giống như vừa mới tỉnh giấc. Cậu thành thạo mở tủ bên cạnh giường, lấy ra một ống kim nhỏ rồi nhanh chóng tiêm vào da. Quay đầu nhìn Tống Á Hiên, thấp giọng nói.

“Thực xin lỗi. Tối hôm qua đã uống quá nhiều rượu, có chút thất lễ, có làm anh sợ không?”

Tống Á Hiên theo bản năng gật đầu, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu. Tuy đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với Alpha đang mất khống chế, khoảnh khắc đó anh thực sự sợ hãi. Nhưng tính cách thấu đáo, anh nghĩ phản ứng của Lưu Diệu Văn là do say rượu, cậu sẽ không cố ý làm như vậy. Huống hồ hôm qua Lưu Diệu Văn uống nhiều như vậy cũng là vì anh.

“Không, không sao” Anh nhỏ giọng nói, “Tôi biết Lưu tiên sinh là người tốt.”

Giống như là bị Tống Á Hiên chọc cười, Lưu Diệu Văn cong môi, “Người tốt?”

Cậu cười lên rất khác. Đôi môi vốn lạnh lùng tạo thành một đường cong dịu dàng, đôi mắt tối đen xinh đẹp dường như đang phát sáng.

Tống Á Hiên có chút bối rối trước nụ cười của cậu, cho rằng mình đã nói sai lời gì đó, lắp ba lắp bắp giải thích nửa ngày lại nhớ đến tình hình của Lưu Diệu Văn, cậu đang nhìn anh bằng đôi mắt to tha thiết.

“Lưu tiên sinh, bây giờ cậu như thế nào rồi? Trông cậu có vẻ không ổn.”

Đã sợ như vậy, mà vẫn còn quan tâm đến tình trạng của cậu. Lưu Diệu Văn không biết tại sao lại mềm lòng.

“Tình huống tối qua hẳn là do rượu thúc đẩy tiết ra pheromone, dẫn đến kỳ phát tình. Sau khi tiêm thuốc ức chế, căn bản sẽ không sao nữa.” Lưu Diệu Văn từ trên sofa ngồi dậy, xoa xoa trán.

“Tôi đi tắm đây.”

Trong không khí vẫn còn đọng lại

pheromone cà phê, Tống Á Hiên mẫn cảm ngửi thấy vị đắng. Anh lo lắng ngồi lại gần, “Lưu tiên sinh, cậu có cần tôi giúp gì không?”

Tống Á Hiên nhớ rõ đêm qua Lưu Diệu Văn đã uống rất nhiều rượu, tay chân đều vô lực, vì vậy nếu cần anh giúp đỡ những việc như sửa soạn quần áo, điều chỉnh nhiệt độ nước và những việc nhỏ khác, anh hoàn toàn có thể cống hiến hết sức mình.

Lưu Diệu Văn dường như nghẹn trước những lời của Tống Á Hiên. Cậu đứng tại chỗ, yết hầu di chuyển không ngừng, thật lâu không lên tiếng.

“Tiên sinh?” Tống Á Hiên nhẹ giọng gọi.

Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng phản ứng. Cậu quay đầu đánh giá Tống Á Hiên, tựa hồ nhìn thấy được sự chân thành cùng đơn thuần trong đôi mắt của đối phương, lại lắc đầu.

“Không sao, tôi có thể tự làm.” Lưu Diệu Văn chỉ vào tủ lớn ở cửa phòng.

“Đồ ngủ đều ở bên trong, ngăn thứ hai ngoài cùng bên trái. Trước khi đến, không biết anh thích phong cách gì cho nên vẫn chưa kịp chuẩn bị. Nếu anh không ngại, hãy mặc của tôi trước.”

Tống Á Hiên ngoan ngoãn gật đầu. Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm vang lên, anh theo lời chỉ dẫn bước đến tủ lớn trong phòng ngủ, mở ngăn thứ hai, cúi xuống chọn đồ.

Tủ quần áo của Lưu Diệu Văn rất gọn gàng, ngăn nắp, quần áo cùng loại được sắp xếp chỉnh tề, phân loại theo màu sắc, từng hàng áo sơ mi đắt tiền được ủi tỉ mỉ, ngay cả chiếc cà vạt bên hông cũng được sắp xếp và cất giữ theo loại. Hầu hết các bộ đồ ngủ đều có màu đen trắng đơn giản, lạnh lùng và thanh lịch. Bên trong tủ thoang thoảng mùi gỗ.

Tống Á Hiên nhận ra đó là mùi nước hoa trên người Lưu Diệu Văn. Tươi mát, dễ chịu, không quá nồng gây khó chịu. Tuy có hơi nhẹ nhưng dư vị để lại lâu.

Anh chọn một bộ đồ ngủ kiểu sơ mi lụa trắng đơn giản, thay lại áo, đem lễ phục trên người tháo ra. Đáng tiếc là dây đeo quá chặt, anh kéo một hồi lâu vẫn chưa được, cuối cùng lại ngã trên sàn đá cẩm thạch bóng loáng.

“Chuyện gì vậy?”

Lưu Diệu Văn nghe thấy tiếng động, mở cửa đi ra, dường như là có chút sốt ruột.

“Tôi….”

Tống Á Hiên muốn nói rằng tôi không sao, nhưng anh mới nói một chữ liền cúi gằm xuống, dùng một tay che khuôn mặt đỏ bừng của mình.

Lưu Diệu Văn đứng trước mặt với chiếc khăn tắm lớn, nửa người trên săn chắc, làn da khỏe mạnh được ánh đèn vàng chiếu đến thêm phần mê hoặc, cuốn hút.

Anh là một Omega chưa từng thân mật với Alpha nào, sao có thể nhìn thấy thân thể của Alpha đang sống sờ sờ? Hơn nữa còn là một Alpha xuất sắc như vậy.

“Sàn nhà, sàn nhà trơn quá.” Tống Á Hiên nhỏ giọng nói.

“Té ngã?” Lưu Diệu Văn nghe xong có chút không vui, đi về phòng tắm, mặc vội bộ đồ ngủ rồi bước ra, “Anh có bị trầy da ở đâu không? Để tôi xem xem.”

Trong phòng chỉ mở đèn ngủ, cho nên từ phòng tắm nhìn ra cửa phòng sẽ tối mù. Vì vậy mà khi đi đến trước mặt Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn ngay tức khắc hối hận.

Người trước mặt chỉ khoác một chiếc áo sơ mi lụa. Kích thước của áo so với cơ thể anh có phần hơi lớn, buông lơi đến thắt lưng, ở vạt áo lộ ra đôi chân thon dài, trắng nõn.

“Anh chỉ mặc như vậy?” Lưu Diệu Văn qua một hồi lâu hỏi.

“Không được sao?” Tống Á Hiên rụt rè nhìn Lưu Diệu Văn, lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

Lưu Diệu Văn từ trên cao nhìn anh một cách nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén, làm anh không dám nhìn thêm. Hơn nữa, vừa nghĩ đến bản thân không cẩn thận giữ hình tượng khiến Tống Á Hiên có chút lúng túng.

“Không được.” Lưu Diệu Văn lạnh nhạt đáp.

Có phải anh lại khiến Lưu Diệu Văn tức giận? Tống Á Hiên cắn môi, trong lòng có chút ảm đạm.

Hôm nay là ngày đầu tiên anh đến đây, vậy mà đã gây ra bao nhiêu phiền toái cho Lưu tiên sinh. Hại cậu phải uống nhiều rượu, sau đó lại thất lễ và tiêm thuốc ức chế, bây giờ lại làm cậu tức giận.

Tống Á Hiên muốn tự mình đứng dậy, nhưng lại có một cánh tay luồn qua eo anh, nhẹ nhàng nhấc bổng ôm lên. Sau lưng cảm giác được lồng ngực ấm áp quen thuộc. Tống Á Hiên ngửi thấy mùi nước hoa thân thuộc, có pha chút pheromone cà phê trung hòa thành mùi hương ấm áp.

“Đừng ngồi trên sàn như vậy.” Lưu Diệu Văn cụp mắt nhìn anh.

“Sẽ cảm lạnh.”

~~~

Nghiêm Hạo Tường ngồi trong xe bực bội hút thuốc.

Khói thuốc chồng chất trong gạt tàn thủy tinh, như thể đã chờ đợi từ rất lâu. Điếu thuốc đắt tiền với khói ánh vàng lưu lại trên đầu ngón tay hai giây, cậu vội vàng đặt xuống xong ném vào gạt tàn.

Cửa xe mở ra, một thân ảnh yếu ớt, mảnh khảnh ngồi ngay ngắn thuần thục ở vị trí ghế lái phụ.

“Nghiêm tổng.” Hạ Tuấn Lâm thắt dây an toàn, nghiêng đầu cười với Nghiêm Hạo Tường, “Đợi đã lâu.”

Nghiêm Hạo Tường quay đầu. Người trước mặt mặc một bộ âu phục chỉnh tề, ánh đèn đường chiếu sáng đến gương mặt tinh xảo. Dưới vầng ánh sáng ấm nóng, là làn da trắng nõn, đôi mắt xinh đẹp.

Nghiêm Hạo Tường ngắm đến kích động, gấp gáp ôm lấy eo người kia, nghiêng người về phía trước chuẩn bị trao nụ hôn.

“Chờ đã.” Hạ Tuấn Lâm duỗi hai ngón tay ấn lên môi Nghiêm Hạo Tường, lông mày nhíu lại, “Trên người cậu có mùi rượu, tôi không thích.”

Nếu đổi thành người khác sẽ không dám từ chối Nghiêm tổng, Nghiêm Hạo Tường chắc chắn sẽ trở mặt ngay tại chỗ. Nhưng Hạ Tuấn Lâm thì khác, đây là người mà cậu nâng niu, chiều chuộng từ tận đáy lòng. Dù anh có nói từ chối hàng vạn lần, thì vẫn rất đáng yêu.

Nghiêm Hạo Tường cúi đầu ngửi bản thân, ánh nhìn tủi thân, “Đâu có, tôi chỉ uống một chút thôi. Bảo bối, anh không đau lòng cho tôi sao, tôi nhớ anh cả đêm.”

Được rồi. Hạ Tuấn Lâm nhướng mày.

Anh cởi cúc áo sơ mi, chủ động nâng cằm Nghiêm Hạo Tường dán tới.

Nghiêm Hạo Tường nhìn Hạ Tuấn Lâm càng lúc càng gần dưới ánh đèn, môi gần nhau trong gang tấc.

Hạo Tường.

Cậu vừa nghe anh gọi tên mình. Đó không phải là Nghiêm tổng, cũng không phải lão bản, cách gọi đầy thân mật, anh chỉ gọi tên của cậu. Nghiêm Hạo Tường nhìn đôi mắt nhắm nghiền và hàng mi dài run rẩy của Hạ Tuấn Lâm, không nhịn được nhớ đến lần đầu tiên gặp anh.

• Lão bản: chủ tiệm, ông chủ.

Nghiêm Hạo Tường đầu tư vào một vở kịch mới của đoàn phim, cậu đến tham gia nghi thức cắt băng khánh thành, trong đám đông nhìn thấy một bóng dáng kiêu hãnh, xinh đẹp và trắng ngần như đoá thuỷ tiên đơn độc. Ngay khoảnh khắc đó cậu gần như không thể rời mắt sang nơi khác.

Họ trao nhau một nụ hôn đầy mùi thuốc lá. Sau khi kết thúc, Nghiêm Hạo Tường vẫn chưa cảm thấy đủ, đề nghị đưa Hạ Tuấn Lâm về nhà.

“Nhà anh không phải cũng là tôi mua sao, không có gì khác biệt.” Nghiêm Hạo Tường nhìn chằm chằm kính chắn gió trước cửa sổ xe, nhưng suy nghĩ lại trôi dạt đến một nơi khác.

“Nhưng ngày mai tôi phải đi ghi hình chương trình tạp kỹ.” Hạ Tuấn Lâm uể oải ngáp, “Đã muộn rồi, giám đốc và người đại diện sẽ không vui.”

Với địa vị hiện tại của Hạ Tuấn Lâm trong làng giải trí, Nghiêm Hạo Tường không tin có đạo diễn nào dám lên mặt với anh, càng không nói đến có Nghiêm thị làm chỗ dựa. Nhất định là Hạ Tuấn Lâm đang tức giận.

Nghiêm Hạo Tường một tay cầm vô lăng, một tay vỗ về nắm lấy tay Hạ Tuấn Lâm, “Hạ nhi, đừng nháo được không? Tối đó chỉ là chơi đùa mà thôi. Omega đó là nàng dâu tương lai của Diệu Văn, nhìn có vẻ đáng yêu, nên chỉ trêu chọc một chút. Không có ý gì khác.”

Há. Chỉ là trêu chọc. Hạ Tuấn Lâm cười cười, vẻ mặt không đổi đem tay rút về.

Anh nghĩ đến chính mình vừa rồi còn ở một chỗ với Nghiêm Hạo Tường, ngây thơ không hiểu chuyện thế sự, cho nên anh nguyện ý nghĩ rằng tổng giám đốc có điểm mềm lòng đối với mình. Nhưng sau khi gặp những Omega xinh đẹp khác, anh nhận ra anh không phải là Omega duy nhất của cậu.

“Nghiêm tổng không cần giải thích với tôi.”

Hạ Tuấn Lâm quay đầu nhìn đèn đường bên ngoài cửa sổ.

“Dù sao chúng ta cũng chỉ là mối quan hệ bao dưỡng.”

~~~

Tống Á Hiên có một đêm ngon giấc hiếm hoi.

Vốn dĩ ngày đầu tiên đến Lưu gia, anh luôn nơm nớp lo sợ, sợ mắc phải sai lầm sẽ chọc tức Lưu Diệu Văn, dù sao tính khí của đại thiếu gia trong lời đồn cũng không phải quá tốt.

Nhưng Lưu Diệu Văn vượt quá sự mong đợi của anh. Không có tính khí lạnh lùng, không có ý niệm chiếm hữu mạnh mẽ, thậm chí không có một tiếng la nào.

Mười giờ đêm hôm qua cậu nhẹ nhàng đặt anh lên giường, còn chủ động ra sofa ngủ. Lưu tiên sinh thực sự là một người rất tốt.

Tống Á Hiên làm ổ bên trong chăn, ngửi thấy mùi còn sót lại của Lưu Diệu Văn, cong mắt.

Dịu dàng, chu đáo, lớn lên còn đẹp như vậy, điều đó khác hoàn toàn với những gì họ đồn đoán.

Anh nhớ đến lúc nhỏ, khuôn mặt xanh xao, gầy yếu của người mẹ, cửa sổ nhỏ tối tăm trong phòng ngủ, người mẹ kế có bản tính chửi rủa, người cha đi công tác vài tháng không gặp.

Nhưng Lưu Diệu Văn thì khác. Từ trước đến nay chưa từng có ai dịu dàng với anh như vậy.

Tống Á Hiên tỉnh lại, trời đã hừng sáng. Ánh sáng dịu dàng hắt lên đôi má ửng hồng, cảm nhận được ánh dương ấm áp. Anh lật người lại, nghe thấy tiếng chim kêu líu ríu bên ngoài cửa sổ.

“Tỉnh rồi sao?” Một giọng nói quen thuộc cất lên.

Tống Á Hiên dụi mắt, lần đầu tiên nhìn thấy một bóng người đứng ngược sáng trước mặt anh. Cúi nửa người, mặc áo sơ mi trắng đơn giản, khuôn mặt tuấn tú hoà với ánh ban mai rực rỡ.

Là Lưu Diệu Văn.

“Lưu tiên sinh.” Tống Á Hiên mơ hồ nghi hoặc.

Lưu Diệu Văn cong môi cười, thấp giọng nói.

“Đã trễ lắm rồi , phải tỉnh dậy thôi bạn nhỏ.”

~~~

Lời của tác giả

• Manh mối nhỏ: CP chính – sau khi cưới điên cuồng chiều chuộng, nâng niu tiểu kiều thê.

• CP phụ – không theo đuổi lại được lão bà sẽ tự mình hoả táng bản thân 😢

___________

2347 từ.

𝑊𝑒𝑛 𝑋𝑢𝑎𝑛 𝑊𝑖𝑡ℎ 𝐿𝑜𝑣𝑒

Nơi dành cho Văn Hiên